Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.Khi mà tôi lạc loài.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.