Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước.Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.Cuối mùa lại ra đợt mới.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.