à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…Nói hay hoặc đúng không mà thôi.Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
