Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.Đúng mà cũng không đúng.Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.Tôi vẫn không nói lời nào…Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.
