Bà Sira cho người đầy tớ gái đi nghỉ và bảo nhỏ với tôi rằng:Nhưng tại sao mỗi lần đối diện với dịp may, chúng ta thường do dự và thối lui, chứ không nghĩ rằng đây là dịp tốt cần phải nắm lấy.Cháu cũng đã mua cho mình một cái áo lễ nhung màu tím.Ngay ngày hôm nay, tôi phải đến thăm mẹ tôi đang ốm nặng, và chẳng có đứa nô lệ tin cậy nào để làm việc đó.Nhưng tại sao công việc lại không mang đến niềm vui và hạnh phúc cho ông như đã mang lại cho Megiddo? Tại sao cuộc đời của ông luôn gặp những chuyện không may như thế, mặc dù ông đã nỗ lực rất nhiều? Những câu hỏi đó cứ trở đi trở lại trong đầu khiến ông không thể nào ngủ được.- Một người giàu không phải ở túi tiền của người đó mang theo đâu.- Việc một người tạo dựng được sản nghiệp luôn có những bài học giá trị đáng để chúng ta học hỏi.Thế mà bây giờ ông lại bảo, ông cháu là một nô lệ khốn khổ ở Babylon!Mathon vào phòng ngủ của mình khệ nệ lôi ra cái hòm khá lớn, có chiều dài chừng một sải tay, được bọc trong tấm da heo màu đỏ và trang trí bằng những hình điêu khắc bằng đồng.Mỗi ngày ông Arad đều mua hai cái bánh, một cho mình và một cho người nô lệ, đồng thời hay nán lại trò chuyện với ông trong lúc ăn bá