Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc?Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn.Nó giản dị vô cùng và ai cũng áp dụng được.Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler.Ta thích việc gì thì có nghị lực để làm việc ấy.Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh".Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.Ông đẩy qua một ngã tư và ngả thân ra đằng sau hầu ghếch miếng ván lên vỉa hè, thì vừa lúc ông bắt gặp mắt tôi đang nhìn.Nếu bạn muốn đừng tự hại bạn nên mua cuốnấy.Tôi bài bạc, ca hát, làm quen với bạn mới, thức tới nửa đêm.
