(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).Cha đã hỏi nghiêm khắc với con hôm nay.Tại sao ta thương loài chó? Tại chúng tung tăng, vui mừng đón rước ta, làm cho ta vui lòng khi thấy chúng.Giá tôi có thết tiệc một vị Hoàng hậu thì anh cũng tận tâm đến vậy là cùng.Học thì sơ sài, cha bị giam thâu (thiếu nợ mà bị giam) và chính nó nghèo lắm, nhiều khi bị "lửa cơ đốt ruột".Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi.Bất kỳ trong nghề nghiệp nào, trong giai cấp nào, người ta cũng thấy lỗi lầm quan trọng đó.Người Trung Hoa thiệt khôn.Các bạn thử tưởng tượng: Theo đuổi ông ấy bốn năm trời mà chẳng kết quả chi hết.Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó.
