Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.Và đem năng lực của ta đi xa hơn.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
