Hơn nữa, lại có thì giờ để nghỉ ngơi và đi dạo phố.Lúc ấy tôi ở chung với ông.Bây giờ nhớ lại, tôi cũng ngạc nhiên về sự thay đổi gần như khó tin đó.NHỮNG THUẬT CĂN BẢN ĐỂ PHN TÍCH NHỮNG VẤN ĐỀ RẮC RỐIHọ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy.Câu đó trong bài Thánh ca:Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy.Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so.Ta khỏi phải chỉ cho ông nữa.Tôi có cái thói quên hiện tại để lo về tương lai hoặc mơ mông "một khu vườn hồng diễm ảo ở chân trời xa xăm" không?
