Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Đã thế lại còn không chịu quay bài.Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.