Xôi em để trong lồng bàn.Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.Con mèo lại sán vào tôi.Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.