Chúng tôi trở thành đề tài bàn tán của cả nước.Vào năm 1953,ông và Tenzing Norgay,người dẫn đường sống ở vùng giáp ranh biên giới Nepal và Tây Tạng ,đã là những người đầu tiên đặt chân lên điểm cao nhất -8847,73m của đỉnh Everest.Nhiều người không hiểu nó, sợ hãi và căm ghét nó.Chúng ta cũng đã biết câu chuyện về những vận động viên đã kết thúc sự nghiệp sớm hay bi thương tật vĩnh viễn vì họ đã tự buộc mình lờ đi cảm giác đau đớn hoặc bị ép mình dùng quá nhiều thuốc để chặn đứng cơn đau.Và câu trả lời, như các bạn ngày nay đã biết, ở trong sách lịch sử cảu các bạn đấy.Hãy nhìn vào biểu đồ dưới đây,bạn sẽ nhận ra rằng chiếc phi cơ này đã đi theo đường sai nhiều hơn đường đúng:Tạo ra thành công của một người trên sự thất bại của người khác (hội chứng thắng thua) sẽ dẫn đến sự đổ vỡ và chẳng mang lại lợi ích gì cả.Nhiều người có hiểu biết mơ hồ về tác động của những yếu tố này.Ý của câu này không phải vĩ nhân khong được sinh ra trong các giai đoạn khác,mà nó chỉ ngụ ý rằng không có khủng hoảng thì phần tốt nhất trong họ không được bộc lộ raVì thế,ta không nên e sợ những sai lầm ,trở ngại hay thất bại.
