Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.Nó tan chảy, tan chảy.Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
