Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.