Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.Tôi đốt vì nó vô nghĩa.Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.Nhiễm thói ấy mất rồi.Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu.Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.