Cũng có hôm ngủ khá say.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Hình như mắt tôi rơm rớm.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
