Tôi sẽ không để cho họ làm như vậy".Bà Glover có thể suốt đời chung đụng với bà Webster được, nếu không có chàng rễ bà này là anh Bill Ellis vốn ở Nữu Ước về nghĩ tại đó.Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ.Vả lại nếu tôi nghĩ tới chuyện cũ hoài, chắc tôi không thể sống lâu".Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.Loài vật thản nhiên trước cảnh tối tăm, dông tố và thất tình; vì vậy chúng không bao giờ đau thần kinh hoặc bị vị ung, cũng không bao giờ hoá điên hết.Vậy trách chi chẳng có vài nghề đặt nghẹt những người, trách chi họ chẳng chen vai thích cánh nhau mà không kiếm được chỗ, trách chi họ chẳng chen vai thích cánh nhau mà không kiếm được chỗ, trách chi sự lo lắng về tương lai, nỗi sầu muộn và bệnh thần kinh chẳng hoành hành với họ.Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước.Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy.Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra.
