Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.Và thế là xảy ra những thảm trạng.