Trong lúc bổ sung, tôi cũng sửa lại các từ trong bản Vvn như sanh, đường sí, diễn giả, (cây) đờn.Tôi chẳng hề tưởng tượng được sự ấy, nhưng nay, tôi đã nhận thấy thật tôi chẳng có gì đáng than phiền.Ông Both Tarkington luôn luôn nói: Tai hoạ gì trời đất bắt tôi chịu, tôi cũng chịu được hết, chỉ trừ một tật đui thôi.Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông.Ông kể với tôi như vầy: "Mười tám năm trước, tôi ưu phiền, tới mất ngủ.Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy.Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện.Nhưng không cần phải là một giáo sư đại học mới nhận thấy và thi hành cái chân lý ấy đâu.
