Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.Sống là gì nếu không có khoái cảm.Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…Này, mày chuyển cái bàn này lên.Tôi không có nghị lực.Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.