Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.Cuối mùa lại ra đợt mới.Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
