Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.Anh dạy em, biết, quay ngay.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…Hoặc có nhưng không nhiều.
