Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.Mua để đến những giờ bỏ học.Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.