Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
