Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.Thi thoảng chúng bay rợp trời.Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
