Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…Bạn muốn về nhà viết quá.Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
