Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Có người ngửa mặt trông trời.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên.
