Thì cô ta ăn tiền của tôi, phải khen tôi là sự dĩ nhiên.Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu.Tôi bênh vực những phương pháp đó.Năm giờ, ông Hurock trở lại, vẫn có vẻ âu sầu lắm.Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi.Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm.Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ.Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích.Thầy có giọng nói của một tài tử.Bạn tưởng tôi sẽ khuyên bạn "Không nên" sao? Thưa không! Tôi chỉ khuyên bạn điều này.
