Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Không lại phản tự nhiên quá.Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Đó gọi là biết chơi.Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.