Mọi thức còn sót lại lúc ấy chính là cảm nhận toàn triệt về sự hiện trú hay về “sư hiện hữu”, và cơ thể nội tại sẽ không còn có biên giới nào nữa.Trạng thái ý thức của bạn lúc ấy sẽ không còn bị chi phối bởi các điều kiện bên ngoài nữa.Đó là trường năng lượng của tâm trí vị ngã.Nói như vậy không có nghĩa là bạn không quan hệ sâu sắc với người khác hay với người bạn đời.Trước hết, bạn ngưng phán xét chính mình; sau đó bạn ngưng phán xét người mình yêu.Thế là sợ hãi nảy sinh, rồi xung đột bên trong và bên ngoài bạn trở nên quen thường trong cuộc sống của bạn.Hãy xét xem liệu bạn có thể bắt gặp mình đang oán trách, bằng lời lẽ hay trong ý nghĩ, về một tình huống bạn đang rơi vào, về những gì người khaác làm hay nói, về bối cảnh chung quanh, về hoàn cảnh sống của bạn, thậm chí về thời tiết mưa nắng hay không.Diễn biến trong quá khứ của họ được xem là chính bản thân họ, hình thánh cái tự ngã hư ngụy điều động cuộc sống của họ.Họ đã đầu tư khá nhiều htời gian vào nhận thức giả tạo về cái tôi của mình.Thật sinh động, thật rực rỡ, và hoàn toàn tỉnh thức.
