Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.Một khuôn mặt ai ai cũng có.Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
