Không bao giờ các người lại thăm viện.Tôi đau một chứng kỳ dị mà nguyên nhân chỉ là ưu phiên chứ không có chi khác.Tôi khóa máy giặt lại, đặt đứa cháu gái năm tuổi vào phòng ngủ, đóng kín cửa sổ, lấy giấy và giẻ bịt hết các lỗ hở.Tôi biết một ông, còn giỏi hơn ông Brush nữa: ông không cần phải dùng mũ ni để che tai."Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20.Nhờ vậy tôi thắng được nỗi lo sợ cảnh cô đơn, hăng hái và yêu đời."Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".Nhà kinh tế trứ danh John Stuart Mill nói: "Không có gì thiệt hại cho xã hội bằng trong kỹ nghệ, có nhiều người không hợp với nghề của họ" Đúng.Nhưng người ta có theo luật ấy không? Không.Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích.
