Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.Ta không thích nổi cáu.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
