Kịch bản A: Vài cô bạn thân của bạn dàn dựng một trò chơi khăm và bạn muốn tìm xem ai là người đầu trò.Những người có thiên kiến cố gắng bắt kịp câu trả lời “đúng” và điều này mất nhiều thời gian hơn là chỉ việc đưa ra câu trả lời trung thực.Câu hỏi mẫu 2: “Được rồi, tôi nghĩ tôi biết có chuyện gì.Đề nghị người đó nói ra sự thật tức là đề nghị họ thay đổi quan điểm ban đầu của mình, nói dối.Thú vị, tuyệt vời lắm! Phiêu lưu thật sự đấy!”Và đề nghị nhỏ này sẽ không làm bạn đi vào chỗ chết.Bắn viên đạn bạc này thật sự là tung ra một cú ném bóng xéo về mặt tâm lý.Câu hỏi mẫu 2: “Anh biết tôi có thể làm những gì, và tôi sẽ làm.Làm gì có chuyện người cho thuê phim lại biết bạn tôi hay sở thích phim ảnh của anh ấy chứ? Việc mặc tấm áo choàng, hoặc cầm một cái mõ, không làm nên thầy tu.Em không còn biết anh là ai nữa.
