Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Cô gái bảo: Không.Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.Người yêu càng quí chứ sao.Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
