Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.