Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington).Tôi cười méo xẹo, còn chàng phi công thì vẫn chủ trương im lặng là vàng.Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu.Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây.Mickey nhoài người lại gần cái micro trên bàn và nói: Ý kiến của tôi cũng giống như ý kiến của ông Stengel thưa ngài nghị sĩ.Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại.Cơn bão tuyết không phải do chúng tôi gây ra.Nguyên tắc thứ ba có lẽ đáng lưu tâm nhất.Tôi là người phát biểu sau cùng.Những lời lẽ này tuy mềm mỏng nhưng sâu sắc và có sức thuyết phục mạnh trong tòa án.