Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.Nhà văn ngồi lại một mình.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
