Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.Cũng có thể họ không tìm thấy.Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.Ta chờ ai đó đến hỏi ta.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.Và xã hội nó đâm ra thế này.
