Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.