Tôi nói vô cùng tĩnh mịch, vì có chỗ nào mà lòng ta được trầm mặc hơn là trong một toa xe đầy những ông đương yên lặng hút thuốc? Không! Tôi không thể để bạn vung vãi những viên ngọc thời gian vô giá như các ông Hoàng phương Đông được.Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.Sao? Bạn bảo dùng hết năng lực vào 16 giờ đó thì 8 giờ còn lại sẽ mất giá trị ư? Không.Như vậy còn ba buổi tối để thăm bạn hữu, vui thú gia đình, đọc sách tiêu khiển, hút thuốc, làm vườn, thơ thẩn và dự những cuộc thi của các báo.Phải học tập một cái gì đó lâu dài.Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết.Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày.Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn.
