Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi.Chị như bê con, đưa ngón tay vào mõm con vật như mẹ cho con bú, và con vật ngoan ngoãn đi theo ngón tay chị mà vào chuồng.Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng.Tại sao quả quyết tranh biện với ông ấy? Đừng gây với ai hết".Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa".Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn.Chê một đứa nhỏ, một đức lang quân hay một người làm công rằng họ đần độn, không có một chút tài năng gì, rằng họ "đầy bị thịt", "đoảng vị", chẳng được việc gì, không hiểu chút chi hết, tức là diệt hết ý muốn tự cải của họ đi.Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải".Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó.Một câu phương ngôn Đức nói: "Không có nỗi vui nào hoàn toàn đầy đủ bằng cái vui hiểm ác được thấy kẻ trước kia mình thèm muốn địa vị, nay bị sa cơ lỡ bước".