Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Và rồi họ thả xe tôi ra.Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
