Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.Biết chỉ để biết mà thôi.Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.