Hồi tinh thần tôi suy loạn, tôi coi một kíp làm đêm có 18 người.Tôi hoá ra nóng nảy, cáu kỉnh.Bà thường ăn mặc giả người nhà quê, mà dò thám cử chỉ của ông cả khi ông đi chơi trong rừng.Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn.Tôi luôn luôn sợ vì lúng túng mà rồi lẫn lộn đáng tiếc chăng.Tôi thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn y như trong hồi chiến tranh: Nào lo những tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi địa chỉ, lo mở thêm hoặc đóng bớt những chi nhánh v.Chúng ta sẽ gây ra những xung đột bất tận trong thâm tâm ta, chúng ta sẽ lo lắng, khổ sở, cáu kỉnh và bị bệnh thần kinh.Tôi tập quên đi dĩ vãng và không nghĩ tới tương lai nữa.Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào mới thôi.
