Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.Tôi viết theo ông ta.Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
