Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…Thật lòng, tôi muốn khóc.Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.