Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ.Nhưng chúng không hấp dẫn bằng những câu chuyện của cha.Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!.Ngay lập tức, Sam tạo được sự thân thiện bởi câu chuyện này như một dải keo dán anh vào khán giả.Có thể tôi sẽ không bao giờ được lên sân khấu cầm cái micro thao thao bất tuyệt.Tôi chỉ là một nhà chính trị!!Rồi những câu chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: Larry, hôm nay con học hành thế nào?Dick trông thấy cảnh tượng này và phát hoảng.Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng.Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý.