Nếu bạn thực sự ý thức nó, cái khuôn mẫu suy nghĩ và hành vi này sẽ bị giải trừ, bởi vì muốn có thêm đau khổ là điên loạn, và chẳng có ai điên loạn một cách có ý thức cả.Nhưng thật khó mà dung nạp nổi một sự thật rành rành trước mắt họ.Đây mới là ảo tưởng.Lúc ấy thình lình xuất hiện sự tĩnh lặng nội tại.Khi bạn tỏ ngộ, có một mối quan hệ duy nhất mà bạn không còn nữa: đó là quan hệ với chính bạn.Tôi chỉ đứng đây để thưởng thức – niềm vui trong tôi – thôi”.Một tu sĩ Phật Giáo có lần nói với tôi: “Mọi điều tôi học hỏi được trong 20 năm làm tu sĩ có thể tóm tắt trong một câu: “Tất cả mọi thứ sinh ra rồi mất đi”.Thân xác là một ngộ nhận kỳ quặc về bản tính đích thực của bạn.Bà ấy cũng đồng hóa với một điều kiện: đó là dung mạo bên ngoài.Phải, chúng ta cần đến tâm trí cũng như thời gian để hoạt động trong thế giới này, nhưng rồi sẽ có lúc chúng thống trị cuộc sống của chúng ta và đó mới là lúc rắc rối, đau khổ, và u sầu bắt đầu nảy sinh.
